For soul

4 quy tắc tâm linh của người Ấn Độ

1. Quy tắc đầu tiên: “Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp”

Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, gặp gỡ đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại. Vì vậy, hãy tôn trọng và coi trọng những người mà chúng ta gặp gỡ!

2. Quy tắc thứ hai: “Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra”

Không có điều gì tuyệt đối, không có điều gì chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất.

Không có: “Nếu như tôi đã làm điều đó khác đi…, thì nó hẳn đã khác đi. ”

Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta có thêm bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.

3. Quy tắc thứ ba: “Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm”

Mọi thứ bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn.
Khi chúng ta sẵn sàng cho nó, cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.

4. Quy tắc thứ tư: “Những gì đã qua, cho qua”

Quy tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Đó là lý do tại sao, để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là chúng ta hãy buông bỏ và tiếp tục cuộc hành trình.

Tôi nghĩ là không phải là tình cờ mà bạn đang đọc những dòng này.
Nếu bài viết này đánh động tâm hồn bạn, đó là bởi vì bạn đáp ứng được những yêu cầu và hiểu rằng không một bông tuyết nào lại tình cờ rơi xuống sai chỗ cả.

Hãy đối xử tốt với chính bản thân bạn!
Hãy yêu thương với tất cả tâm hồn bạn!
Hãy luôn hạnh phúc!



GIẢI ĐẶC BIỆT cuộc thi TƯ DUY THIÊN TÀI




Khúc nhạc xưa 



Niềm tin (Do it) Mỹ tâm

CHÚ ĐẠI BI KỲ DIỆU

Thần Chú Đại Bi được rút ra từ Kinh Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Bồ Tát Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà Ra Ni, do chính Đức Phật Thích Ca diễn nói trong một pháp hội trước mặt đông đủ các vị Bồ Tát, Thinh văn, Thánh chúng, Trời, Thần, Thiên, Long, các Đại thánh tăng như Ma-Ha Ca-Diếp, A-Nan... cùng câu hội, tại núi Bồ Đà Lạc Ca (Potalaka), một hải đảo ở về phía Nam xứ Ấn Độ, được coi như là nơi mà Đức Bồ Tát Quán Thế Âm thường trụ tích. Ta có thể tin chắc điều đó bởi vì Kinh Thiên Thủ Thiên Nhãn được mở đầu bằng câu nói quen thuộc của Ngài A Nan "Như thế tôi nghe" cũng như xuyên qua nội dung hỏi đáp giữa ngài A Nan và Đức Thế Tôn đã được ghi lại ở trong kinh.
Trong pháp hội này, Bồ Tát Quán Thế Âm vì tâm đại bi đối với chúng sanh, muốn cho "chúng sanh được an vui, được trừ tất cả các bệnh, được sống lâu, được giàu có, được diệt tất cả nghiệp ác tội nặng, được xa lìa chướng nạn, được tăng trưởng công đức của pháp lành, được thành tựu tất cả các thiện căn, được tiêu tan tất cả sự sợ hãi, được mau đầy đủ tất cả những chỗ mong cầu" mà nói ra Thần Chú này.
Ngài cho biết lý do ra đời của Thần Chú như sau: Vào vô lượng ức kiếp về trước, Phật Thiên Quang Vương Tịnh Trụ Như Lai, vì tâm thương tưởng đến chúng sanh nên đã nói ra thần chú Đại Bi và khuyến khích Bồ Tát Quán Thế Âm nên thọ trì tâm chú này để mang đến lợi ích an vui lớn cho chúng sanh trong đời vị lai. Bồ Tát Quán Thế Âm lúc bấy giờ mới ở ngôi sơ địa khi nghe xong thần chú này liền chứng vượt lên đệ bát địa. Vui mừng trước oai lực của thần chú, Ngài bèn phát đại nguyện: "Nếu trong đời vị lai, con có thể làm lợi ích an vui cho tất cả chúng sanh với thần chú này, thì xin khiến cho thân con liền sanh ra ngàn mắt ngàn tay". Lập tức, Ngài thành tựu ý nguyện. Từ đó, hình ảnh của vị Bồ Tát Quán Thế Âm ngàn tay ngàn mắt trở thành một biểu tượng cho khả năng siêu tuyệt của một vị Bồ Tát mang sứ mệnh vào đời cứu khổ ban vui cho tất cả chúng sanh. Ngàn tay, ngàn mắt nói lên cái khả năng biến hóa tự tại, cái dụng tướng vô biên của thần lực Từ bi và Trí huệ tỏa khắp của Bồ Tát Quán Thế Âm. Ngàn mắt để có thể chiếu soi vào tất cả mọi cảnh giới khổ đau của nhân loại và ngàn tay để cứu vớt, nâng đỡ, như Đức Phật giải thích với Ngài A Nan ở trong kinh, "tiêu biểu cho hạnh tùy thuận các sự mong cầu của chúng sanh".
Kinh và Thần chú Đại Bi sau đó đã được ngài Dà-Phạm-Đạt-Ma (Bhagavaddharma: có nghĩa là Tôn Pháp) một Thiền sư Ấn Độ, du hóa qua Trung Quốc vào niên hiệu Khai Nguyên đời nhà Đường dịch và chuyển âm từ tiếng Phạn qua tiếng Trung Hoa và được Hoà Thượng Thích Thiền Tâm chuyển ngữ qua tiếng Việt. Với oai lực và linh nghiệm đã được chứng minh qua không gian và thời gian, thần chú Đại Bi đã được trân trọng trì tụng trong các khoá lễ, các nghi thức tụng niệm chính của các quốc gia theo truyền thống Phật giáo Đại thừa như : Trung Hoa, Nhật Bản, Triều Tiên, Việt Nam,..



Sự linh nghiệm, hiển linh của chú Đại Bi từ lâu đã được dân gian Việt Nam nói riêng, dân chúng khắp nơi trên tòan cõi phương Đông nói chung hiểu là “thần chú của Phật Pháp”. Sự linh ứng của chú Đại Bi thật diệu kỳ: cứu khổ cứu nạn con người không bị ma quỷ, kẻ ác hãm hại; bảo vệ con người trước những khó khăn mà con người phải đương đầu gánh vác; Trị cho con người những thói tật cả về tâm bệnh lẫn thân xác; Có sức chuyển hóa vũ trụ biến tạo nên cát tường từ nghiệp chướng; Hóa giải chứơng duyên, ngang trái; Hóa thân Bồ Tát, giúp con người có sức mạnh vô biên tự mình tháot khỏi ách ngục hình của tha nhân;…Đã có hàng ngàn câu chuyện truyền tụng về sự huyền diệu của chú Đại Bi có thật trong dân gian và do đó, con người đến với chú Đại Bi như tìm đến một cứu cánh lúc tai nàn.




Nói chung, công năng của chú Đại Bi là làm cho chúng sinh tiêu trừ được khổ nạn, đem đến cho con người sự vui tươi và có khả năng chữa lành tâm bệnh lẫn thân xác, năng lực của chú có thể hóa giải cả nghiệp chướng trái duyên, hóa giải tội báo. Thần lực của chú Đại Bi thật vô song. 

Những lúc ta lâm cảnh hoạn nạn, đau thương, cùng khổ, tuyệt vọng, bi đát nhất; những lúc mà ta thấy mình rơi vào con đường cùng, bế tắc, không còn lối thoát; hãy vững niềm tin vào Đức Bồ Tát Quán Thế Âm, nhất tâm trì tụng Thần chú Đại Bi, chắc chắn Ngài sẽ giúp ta những phương tiện thiện xảo, đưa ta vượt qua cảnh khổ đến nơi an lạc, hạnh phúc. Tuy nhiên, để Thần chú phát huy được oai lực của nó, khi trì tụng ta phải tự mình quán chiếu tại sao ta lại rơi vào cảnh khổ mà người khác lại không, và tại sao Thần chú lại có công năng cứu khổ? Giáo lý của nhà Phật cho chúng ta biết rằng tất cả mọi việc trên cỏi đời này không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên. Tất cả những đau thương bất hạnh mà ta phải gánh chịu trong kiếp sống hiện tại: gông cùm tù tội, bệnh hoạn, nghèo hèn,... là kết quả của những ác nghiệp mà ta đã gây nên từ bao kiếp trước hoặc trong kiếp này, nay đến lúc ta phải trả. Sở dĩ Thần chú Đại Bi có khả năng đưa ta vượt qua khỏi cơn khổ nạn vì công năng siêu tuyệt của nó là Phá Ác Nghiệp Chướng

Hãy đến với Mẹ Quan Âm thông qua chú Đại Bi. 
Hãy niệm tụng với lòng THÀNH KÍNH TIN TƯỞNG TUYỆT ĐỐI VÀ TẬP TRUNG TƯ TƯỞNG TÒAN VẸN. Hãy đứng thẳng hoặc ngồi ngay ngắn trước khi niệm Chú Đại Bi, đó là thân nghiệp được thanh tịnh. Miệng tụng kinh không nói lời gian trá. Tâm thanh tịnh không để ý tán lọan. Ngoại cảnh lắng trong là khế ngộ nguồn tâm, diệu nhập pháp lý. Chân ngôn được phát ra như ngọc tìm dưới đáy nước trong. Vẻ trong sáng của ngọc được hiển bày vào tâm nguyện thành tựu cũng như nhập vào biển diệu nghĩa, thật là huyền nhiệm

NGUOI YEU CU- Khoi My


SHE- GROOVE COVERAGE

CHO NGÀY HÔM NAY





Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.



Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những lo âu, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã qua đi. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào hủy bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xóa đi những ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rồi!






Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt,gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hi vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.






Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất – ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.





------------------------------------------------------------------------




"Câu chuyện" này là câu kết thay cho lời nhắn nhủ của Chuyện Nhỏ đến với mọi người, những gì của ngày hôm qua, của năm qua sẽ ở lại trong quá khứ, hãy sống vì hôm nay và vì một năm tươi đẹp đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.


Chúc cho ai đó còn cô đơn sẽ tìm thấy một bờ vai chia sẻ, chúc cho ai đó tìm được nhau sau những năm tháng dài xa cách, chúc cho năm mới rộn ràng đầy niềm vui, hạnh phúc và bình yên thật nhiều. 


Và mong rằng 3 người bạn này sẽ tìm đến, trờ thành bạn thân của bạn và gia đình trong năm nay, 3 người bạn đó tên là HẠNH PHÚC, THỊNH VƯỢNG, và TÌNH YÊU.


Chúc mừng năm mới.

HAPPY NEW YEAR 2014!!!


Hẹn gặp lại mọi người! Chuyện Nhỏ nghỉ tết đây. Hehe! ^^


(C.C.C.C st - Hoàng Mạnh Phương dịch)
 — with Cỏ Hạnh Phúc.



Photo: CHO NGÀY HÔM NAY

Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.

Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những lo âu, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã qua đi. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào hủy bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xóa đi những ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rồi!

Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt,gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hi vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.

Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất – ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.

------------------------------------------------------------------------

"Câu chuyện" này là câu kết thay cho lời nhắn nhủ của Chuyện Nhỏ đến với mọi người, những gì của ngày hôm qua, của năm qua sẽ ở lại trong quá khứ, hãy sống vì hôm nay và vì một năm tươi đẹp đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.

Chúc cho ai đó còn cô đơn sẽ tìm thấy một bờ vai chia sẻ, chúc cho ai đó tìm được nhau sau những năm tháng dài xa cách, chúc cho năm mới rộn ràng đầy niềm vui, hạnh phúc và bình yên thật nhiều. 

Và mong rằng 3 người bạn này sẽ tìm đến, trờ thành bạn thân của bạn và gia đình trong năm nay, 3 người bạn đó tên là HẠNH PHÚC, THỊNH VƯỢNG, và TÌNH YÊU.

Chúc mừng năm mới.
HAPPY NEW YEAR 2014!!!

Hẹn gặp lại mọi người! Chuyện Nhỏ nghỉ tết đây. Hehe! ^^

(C.C.C.C st - Hoàng Mạnh Phương dịch)



















ĐỘNG VIÊN ĐÚNG CÁCH



Trong bộ truyện tranh "Đồng hồ cát" của Nhật, có 1 người phụ nữ bị chồng bỏ rơi vì công ty của ông phá sản, để lại bà với đứa con gái nhỏ và món nợ khổng lồ.


Những người biết chuyện đều ái ngại và động viên bà: "Cố gắng lên!"

Bà mẹ ruột của bà lúc nào cũng an ủi bà bằng câu: "Cố gắng lên!"

Những người hàng xóm xung quanh cũng dùng câu: "Cố gắng lên!" để chào bà mỗi khi chạm mặt.

Ngay cả đứa con gái nhỏ của bà cũng thủ thỉ suốt câu: "Mẹ phải cố gắng lên!"

Và 1 thời gian ngắn sau, Bà Tự Sát. Vì không chịu nổi áp lực mà mọi người vô tình đặt lên bà bằng câu "Cố gắng lên!"

Cô con gái nhỏ là người cuối cùng nói lời cổ vũ tinh thần "nguy hiểm" ấy. Và sau cái chết của mẹ, cô mang 1 nỗi hối hận dày vò. Từ đó về sau, cô không bao giờ dùng câu " Cố gắng lên!" để động viên ai nữa hết.

Chỉ 1 câu động viên đơn thuần, nhưng những người sử dụng lời khích lệ ấy không biết rằng họ đang tạo 1 áp lực khủng khiếp lên người đối diện. Người được động viên không dám nghỉ ngơi 1 phút nào, phải gồng mình chống lại sự yếu đuối chỉ chực chờ bung trào, phải cố gắng tỏ ra là "tôi vẫn ổn" để không làm thất vọng mọi người xung quanh. Và kết quả là, họ đã cố gắng đến độ kiệt sức và buông xuôi, tự giải thoát mình.

1 người bạn mà tôi yêu quý vừa chia tay người yêu. Lúc nào cô ấy cũng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác. Nếu như bình thường, slogan "Acha acha cố gắng lên" sẽ được gửi từ máy tôi đến máy cô ấy. Nhưng lần này thì khác. Tôi chỉ an ủi cô bạn ấy bằng câu: "Khóc đi!". Và chắc có lẽ từ giờ về sau, thay vì cứ lặp lại mỗi điệp khúc "Cố gắng lên", tôi sẽ thay bằng "Relax đi, thư giãn đi, nghỉ ngơi đi, khóc đi, xem fim đi, đọc sách đi, măm măm đi..." để động viên những người xung quanh mình. Vì suy cho cùng, trong hoàn cảnh khó khăn, người ta cần sự thoải mái về tinh thần hơn là nghĩ mãi về những vấn đề mình đang mắc phải và chết đuối trong đó. Và tôi tin rằng, sau khi được thư giãn, được bình tâm trờ lại, thì những nỗ lực của họ đạt hiệu suất cao hơn bình thường gấp nhiều lần.

Tôi cũng đã từng lâm vào tình trạng bế tắc, chỉ muốn buông xuôi. Và giữa rất nhiều những lời động viên theo kiểu "Ngôi nhà hạnh phúc", tôi nhận được 1 câu an ủi tôi xem là slogan để vượt qua mọi khó khăn sau này của mình: "Everything will be okie in the end. If it's not okie, it's not the end - Mọi chuyện rồi sẽ kết thúc tốt đẹp, nếu nó chưa tốt đẹp thì đó chưa phải là kết thúc."

------------------------------------------------------------

Vì thế, ép mình đến kiệt sức, không dám tâm sự cùng ai, kìm nén nước mắt, tỏ ra mạnh mẽ đến cùng...chưa hẳn là 1 phương pháp hay để vượt qua khó khăn. Cứ cho mình yếu đuối 1 chút, cần dựa dẫm 1 chút, thư giãn 1 chút... vì mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà!

TÌNH YÊU VÀ ĐÔI CÁNH



Ngày xưa có một cô gái sống cô đơn trong một nhà gỗ cạnh một cánh rừng. Hôm nọ, trong lúc dạo chơi cô bỗng thấy hai chú chim non mất mẹ đang thoi thóp trong tổ trên một chạc cây. Lập tức cô đem chúng về nuôi trong một chiếc lồng rất đẹp. 



Với sự chăm sóc chan chứa tình thương của cô, hai chú chim ngày càng trở nên khỏe mạnh và xinh đẹp. Mỗi sáng chúng cất tiếng líu lo để chào cô.


Một ngày kia cô quên cài cửa lồng chim. Thế là một chú chim liền bay ra khỏi lồng, nhưng nó chưa bay hẳn đi mà lại lượn vài vòng quanh cô như muốn chào cô lần cuối. Cô gái buồn bã nhìn theo. Cô không muốn phải rời xa nó. Cô không muốn tình yêu của cô bay mất, nên khi con chim bay thật gần cô liền với tay tóm nó thật chặt.

Cô sung sướng và giữ chặt nó trong tay. Nhưng một lúc sau, cô cảm thấy con vật yêu quý bỗng mềm nhũng trên tay. Cô hốt hoảng xòe tay ra và bàng hoàng nhận ra con chim đã khép mắt qua đời. Nó đã chết bởi tình yêu cô dành cho nó. Cô thẫn thờ nhìn con chim còn lại trong lồng và bắt đầu mường tượng rằng nó cần được tự do bay vút lên bầu trời xanh. 

Cô liền tiến đến chiếc lồng và nhẹ nhàng tung chú chim và không trung. Nó lượn quanh cô 1 vòng, 2 vòng rồi 3 vòng. Cô đón nhận niềm vui của nó ằng ánh nhìn rạng rỡ, trìu mế. Những muộn phiền trước đó không còn nữa. Bỗng nhiên chú chim dịu dàng đáp xuống đậu trên vai cô và hót vang những giai điệu mượt mà chưa bao giờ trong cuộc đời cô được thưởng thức.

--------------------------------------------------------

Qua tiếng hót diệu kỳ kia, cô chợt hiểu rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là khi ta nắm giữ nó thật chặt. Trái lại, để giữ mãi tình yêu, sự yêu thương bên mình phải ân cần trao cho tình yêu một đôi cánh tự do.

Hây da, mình thì chỉ có một câu ngắn gọn thế này thôi. "theo tình tình chạy, chạy tình tình theo" Cứ thế mà làm. ^^ . 

TRÁI TIM HOÀN HẢO



Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một vết nứt hay rạn nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: “Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim của tôi.” Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của trái tim bị lấy ra và những mảnh tim khác được lắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề mặt sần sùi, lởm chởm, có cả những rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh trám nào thay thế. Chàng trai cười nói:



- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá và đầy sẹo, vết cắt.


- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè… Tôi xé một mẫu trái tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng trao lại một mẫu trái tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẫu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẫu tim của cha mẹ trai cho tôi lớn hơn mẫu tôi trao cho họ, ngược lại với mỗi tim của tôi và con tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhỏ đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trai mẫu tim của mình nhưng chẳng nhận được gì, chúng tạo những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc cũng chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẫu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh bước tới, xé một mẫu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẫu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm lên trái tim chàng trai. Trái tim của chàng không còn hoàn hảo những lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim cảu cụ già đã chảy trong tim anh.

-------------------------------------------------

Trái tim mình cũng đã bị mất 1 mảng rất lớn nhưng vẫn chưa có mảnh ráp nào vá lại cả, tùy vậy đến một ngày rồi nó cũng sẽ "hoàn hảo" thôi, mình tin và mình chờ.
.
Còn bạn, đã trao đi bao nhiêu và nhận lại bao nhiêu rồi? Đừng có sợ nhé, cứ trao đi rồi chắc sẽ được nhận lại, có điều có thể không cùng một người nhưng ko sao cả hạnh phúc là được rồi phải không nè? ^^.


KHOẢNH CÁCH CỦA TRÁI TIM

Một giáo sư tâm lý học của trường Đại học Cambridge hỏi các sinh viên của mình:
- Tại sao khi con người cãi nhau thì họ lại gào rất to?
- Bởi vì họ đánh mất sự bình tĩnh của mình. – Một sinh viên đáp.
- Nhưng tại sao phải hét lên ngay cả khi người ta đang đứng kế bên? - Vị giáo sư hỏi. – Chẳng nhẽ không thể nói chuyện với người đó nhẹ nhàng? Tại sao lại hét lên khi mất bình tĩnh?

Lần lượt các sinh viên bắt đầu đưa ra ý kiến của mình, nhưng không ai trong số họ thỏa mãn câu hỏi của giáo sư. Cuối cùng, ông giải thích lý do tại sao điều này xảy ra:

- Khi con người không đồng lòng với nhau và cãi nhau, trái tim của họ càng xa lánh nhau. Để nghe thấy nhau trong khoảng cách đó, họ phải hét lên. Họ càng tức giận thì càng phải la hét to hơn.
- Điều gì sẽ xảy ra đối với những người yêu nhau? Đối với nhiều trường hợp, họ không gào thét, ngược lại, họ nói chuyện nhẹ nhàng. Bởi vì trái tim của họ rất gần nhau, khoảng cách giữa chúng là rất nhỏ. Và khi tình yêu của họ mạnh hơn nữa? - Giáo sư tiếp tục. – Họ chỉ thì thầm và càng trở nên gần gũi hơn trong tình yêu của họ, cho đến lúc chỉ cần nhìn nhau thôi là hiểu nhau không cần nói điều gì.
----------------------------------------------------------------
Vì vậy, khi cãi nhau, cố gắng đừng để cho trái tim của bạn xa lánh nhau, đừng nên nói những lời làm tăng thêm khoảng cách giữa bạn và người đối diện. Bởi vì có thể đến một ngày nào đó khi khoảng cách trở nên quá lớn, bạn sẽ không tìm thấy con đường trở lại nữa.
Nếu bạn không thể nói chuyện nhỏ nhẹ vào lúc tức giận thì hãy im lặng và tránh đi nhé, thường thì qua 24 tiếng con người ta sẽ sáng suốt hơn.^^.



TÌNH YÊU VÀ ĐÔI CÁNH

Ngày xưa có một cô gái sống cô đơn trong một nhà gỗ cạnh một cánh rừng. Hôm nọ, trong lúc dạo chơi cô bỗng thấy hai chú chim non mất mẹ đang thoi thóp trong tổ trên một chạc cây. Lập tức cô đem chúng về nuôi trong một chiếc lồng rất đẹp. 

Với sự chăm sóc chan chứa tình thương của cô, hai chú chim ngày càng trở nên khỏe mạnh và xinh đẹp. Mỗi sáng chúng cất tiếng líu lo để chào cô.

Một ngày kia cô quên cài cửa lồng chim. Thế là một chú chim liền bay ra khỏi lồng, nhưng nó chưa bay hẳn đi mà lại lượn vài vòng quanh cô như muốn chào cô lần cuối. Cô gái buồn bã nhìn theo. Cô không muốn phải rời xa nó. Cô không muốn tình yêu của cô bay mất, nên khi con chim bay thật gần cô liền với tay tóm nó thật chặt.

Cô sung sướng và giữ chặt nó trong tay. Nhưng một lúc sau, cô cảm thấy con vật yêu quý bỗng mềm nhũng trên tay. Cô hốt hoảng xòe tay ra và bàng hoàng nhận ra con chim đã khép mắt qua đời. Nó đã chết bởi tình yêu cô dành cho nó. Cô thẫn thờ nhìn con chim còn lại trong lồng và bắt đầu mường tượng rằng nó cần được tự do bay vút lên bầu trời xanh. 

Cô liền tiến đến chiếc lồng và nhẹ nhàng tung chú chim và không trung. Nó lượn quanh cô 1 vòng, 2 vòng rồi 3 vòng. Cô đón nhận niềm vui của nó ằng ánh nhìn rạng rỡ, trìu mế. Những muộn phiền trước đó không còn nữa. Bỗng nhiên chú chim dịu dàng đáp xuống đậu trên vai cô và hót vang những giai điệu mượt mà chưa bao giờ trong cuộc đời cô được thưởng thức.

--------------------------------------------------------

Qua tiếng hót diệu kỳ kia, cô chợt hiểu rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là khi ta nắm giữ nó thật chặt. Trái lại, để giữ mãi tình yêu, sự yêu thương bên mình phải ân cần trao cho tình yêu một đôi cánh tự do.

 "theo tình tình chạy, chạy tình tình theo" Cứ thế mà làm. ^^ . 


RƯỢU NGON DÀNH CHO MỌI NGƯỜI



Chuyện xưa kể rằng tại một ngôi làng, một nhóm mười người tổ chức cuộc gặp mặt đón xuân mừng năm mới. Một vị lên tiếng, “Tôi đề nghị chúng ta mỗi người góp tay nhau để vui xuân bằng cách mỗi người mang theo rượu của mình và đổ chung vào một chum lớn để cùng chia vui trong dịp xuân.” Mọi người đồng ý và vui vẻ ra về.



Khi về đến nhà, một người trong nhóm cảm thấy hối tiếc vì mình đã nhận lời mang theo bầu rượu quí lâu năm của mình để nạp chung vào nhóm. Vốn không muốn chia sẻ bầu rượu của mình và cũng tiếc tiền để mua rượu khác cho bữa tiệc, anh tỏ vẻ buồn rầu.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh ta quyết định. “Ta sẽ đổ nước lạnh vào bầu rượu. Khi đến dự tiệc, ta sẽ đi thẳng vào chum lớn và đổ “rượu” của ta vào đó. Chín ông kia sẽ mang rượu của họ đến, như thế “rượu” của ta sẽ hoà vào rượu của họ, thì chắc chắn sẽ không ai biết được, vì một bầu nước của ta sẽ bị lấn át bởi chín bầu rượu kia. Và như thế ta vẫn có rượu uống như mọi người mà không mất bầu rượu quí này.”

Đến ngày dự tiệc, anh ta mang “rượu” của mình và làm đúng như kế hoạch. Trời tối, chum lớn, từng người một đem rượu của mình đổ vào chum và quay về chỗ ngồi để chờ khai mạc tiệc vui. Sau khi mọi người đã vào bàn tiệc, ông chủ nhà liền sai anh hầu bàn rót rượu mời từng vị khách. Ai ai cũng háo hức để thưởng thức rượu ngon. Bắt đầu từ chủ nhà đến các vị khách, mỗi người đều nhắm rượu. Đôi mắt mỗi người nhìn chằm chằm vào nhau với sự nghi kỵ, xoi mói, hổ thẹn, nhưng miệng vẫn hết lời khen rượu ngon hảo hạng. Nhưng thực ra, thức uống mà họ cầm trên tay chỉ toàn là nước lạnh, vì ai ai cũng có suy nghĩ toan tính như anh kia.

-----------------------------------------------------------------

Trong bàn tiệc cuộc đời, ai ai cũng được mời gọi mang “rượu” của mình vào cuộc tiệc ấy. Nếu bạn muốn uống "rượu ngon" thì trước tiên bạn phải mang theo bình rượu ngon tới.

Bạn đối xử với người khác thế nào, bạn cũng sẽ nhận lại như thế. Bạn muốn xã hội tốt đẹp, công bằng, hoà bình, bạn phải là người gieo những hạt giống ấy chứ không chờ ai khác làm thay cho bạn.

Chỉ Còn Những Mùa Nhớ - Bảo Trâm





CHIẾC Ô DÙ MÀU ĐỎ





Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải gánh chịu nạn hạn hán kéo dài nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn gió cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nứt nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô.





Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu họach thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời cầu khẩn mà thương tình đổ mưa xuống.



Tối hôm đó, tất cả dân làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mải mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.



Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sư hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện – bình thản, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé lả một chiếc dù màu đỏ – chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ.



Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa, mà chính là đây.

Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng buớc ra làn mưa.

Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.

HỌC TRÒ IU





























































































































































































































































No comments:

Post a Comment