Ngón cái: Học qua những gì con thích nhất. Con thích ăn uống, mẹ sẽ cùng con học trong bếp.
·
Trong
bài viết "Bàn tay... biết nói", chị Phan Hồ Điệp, mẹ bé Đỗ Nhật
Nam đã lồng ghép cách nuôi dạy con đáng để các bậc phụ huynh học hỏi.
Chị
Hồ Điệp chia sẻ, từ ngày Nam còn nhỏ, mỗi lần nói chuyện với cu cậu là chị đều
nắm tay và đặt vào bàn tay xinh xinh của con những đồ vật có chất liệu khác
nhau rồi nói cho con biết. Trò chơi hai mẹ con thích nhất là ép hai bàn
tay lên đất nặn hoặc nhúng vào màu nước rồi dán hình lên tường. Cứ sau một thời
gian làm lại để biết bàn tay đã "lớn lên" thế nào.
"Đến một ngày Nam nhìn vào những
hình ấy. Nam biết đâu là tay bố, tay mẹ, tay con rồi nhận ra chỉ có tay mình là
lớn lên. Mình giải thích với con là bố mẹ đang dừng lại đợi Nam, rồi tay con sẽ
còn lớn hơn tay bố mẹ".
Dưới đây là chia sẻ của mẹ Nhật Nam:
Ngôi nhà mình ở ngày nhỏ có một khu vườn
rộng mênh mông, cạnh đó là cái mương nước trong leo lẻo.
Mình hay chạy ra vườn, trèo lên cái chạc
cây ngồi vắt vẻo. Không phải vì thích trèo đâu mà vì mình thích ngồi đó để đợi
mẹ ra. Mẹ sẽ dáo dác nhìn quanh và khi thấy mình, mẹ sẽ kêu lên: Ôi trời, con
gái con đứa, đưa tay đây mẹ nắm rồi nhảy xuống kẻo ngã.
Mình sẽ nắm vào tay mẹ, nhảy phốc xuống.
Ôi cái bàn tay...
Đến khi có con, mình cũng hay "nói
chuyện" với con qua bàn tay.
Cái cảm giác con mới u ơ nhưng cầm chặt
ngón tay của mẹ khiến tim mình "tan chảy".
Khi Nam lớn hơn, hai mẹ con cũng hay
chơi những trò chơi với các ngón tay, với bàn tay.
Khi thì là chi vi chi vít, lúc là oẳn tù tì, rồi đập tay
vào nhau mỗi khi vui.
Hai mẹ con cũng có "dấu hiệu"
riêng để đối thoại với nhau. Khi Nam làm được việc tốt, mình sẽ lấy ngón tay,
ấn vào lòng bàn tay của Nam và nói "Chí pù"- chả có nghĩa gì đâu, tự
nghĩ ra nói cho vui thôi.
Còn Nam, mỗi lần không vui sẽ lấy ngón tay di vào lòng
bàn tay mẹ và nói "Xì lồng cồng", mặt buồn thiu - cũng là tự bịa
ra cả nhưng hình như nói xong, cái buồn chạy đi đâu mất tiêu.
Mỗi lần đi cùng nhau, mình hay đề nghị:
Nam nắm tay mẹ đi, cho mẹ có cảm giác yên tâm. Nam vui vẻ cầm tay mẹ lại còn
dặn dò đủ thứ: Mẹ đi đường phải nhìn cẩn thận á. Mẹ là hay hấp tấp lắm á.
Không chỉ có trò chuyện bằng các ngón
tay, mình luôn tự đặt ra các nguyên tắc để hướng dẫn Nam làm việc gì đó bằng
"quy tắc bàn tay". Tức là chia ra mỗi ngón tay một nguyên tắc cho dễ
nhớ.
Ví dụ trong việc học tiếng Anh của Nam,
"quy tắc bàn tay" mình tự đặt ra sẽ là thế này:
- Ngón cái: Học qua những gì con thích
nhất. Con thích ăn uống, mẹ sẽ cùng con học trong bếp. Nam lên mạng tra clip
dạy món ăn bằng tiếng Anh, nói lại cho mẹ rồi hai mẹ con cùng nấu. Vừa nấu, Nam
vừa giải thích bằng tiếng Anh. Nam thích xem phim, đọc sách, nghe nhạc, chơi
trò chơi... OK, tất cả đều bằng tiếng Anh hết. Cứ cái gì thích sẽ có
"phiên bản" tiếng Anh cái đó. Mình luôn tự nhắc, nếu để con thấy, học
là "gánh nặng" có thể con sẽ giỏi nhưng nói tiếng Anh sẽ không có
"thần thái". Có lẽ vì vậy nên Nam mỗi lần được nói tiếng Anh là khuôn
mặt tươi tắn, hào hứng.
- Ngón trỏ: Đặt ra các mục tiêu ngắn hạn. Nam thường cứ
ba tháng hoặc sáu tháng một lần tham gia thi một bằng chuẩn tiếng Anh nào đó.
Trước khi thi đặt ra mục tiêu về điểm số, nếu thấy chưa đạt như mong muốn lại
thi lại.
- Ngón giữa: Nghe, nghe và nghe. Mỗi lần
nghe có thể nhắc lại hoặc đặt câu hỏi và tự trả lời. Mình rất mong muốn Nam có
thật nhiều câu hỏi về những gì nghe được. Tuy không rành về tiếng Anh nhưng
mình luôn nghĩ, đặt câu hỏi sẽ khiến người học hiểu sâu về những gì nghe được
và sẽ có phản xạ tiếng Anh tốt hơn.
- Ngón áp út: Không vội vàng, lấy sức bền làm trọng.
Không nôn nóng để con phải nói giỏi tiếng Anh ngay mà phải học đều đặn hàng
ngày. Thời gian học mỗi ngày được chia ra thành ba bước: Bước 1: Học những gì
con thấy hứng thú (Nam thường chọn xem phim hoạt hình bằng tiếng
Anh). Bước 2: Học theo một bài đọc trong sách (bao gồm đọc hiểu, nghe về
bài đọc đó) và bước 3: Viết (về những gì con vừa nghe, vừa đọc hoặc viết một
chủ đề con thích).
- Ngón út: Học tiếng Anh nhưng vẫn dành
chỗ cho tình yêu tiếng Việt. Cách thức là Nam hay dịch các câu chuyện tiếng Anh
ngăn ngắn ra tiếng Việt. Ban đầu là dịch thô sau đó mới ngồi cùng nhau
"trang điểm" cho bản dịch bằng việc thi tìm xem từ nào có nghĩa tương
đương mà lại đẹp hơn. Nam cũng hay tự "xuất bản" các câu chuyện bằng
tiếng Anh, tiếng Việt. Mình cắt các tờ giấy thành hình trái tim, hình tròn,
hình vuông để Nam viết, minh họa bằng hình vẽ. Sau đó đóng lại thành một cuốn
sách và tổ chức "đấu giá" sách trong gia đình. Ôi vui lắm!
"Quy tắc bàn tay" này áp dụng
được trong thời gian đầu Nam mới học tiếng Anh rồi sau đó Nam tự học theo cách
của mình.
Nên những "nguyên tắc" này chỉ
là tương đối thôi. Mình đặt ra để nhắc nhở mình rằng việc học của con là hạnh
phúc của mẹ. Mẹ nhìn vào mỗi ngón tay như nhìn thấy một mầm cây lớn lên. Và yêu
thương dâng đầy...
Sáng nay vừa nghe Nam kể, các bài kiểm
tra đầu năm của em ở các môn Văn học, Lịch sử, Sinh học đều đạt điểm trên 100
vì thầy cô cho thêm điểm thưởng, mình rất ước ao có Nam ở đây để di ngón tay
vào lòng bàn tay Nam và nói: Chí pù!
Và để nắng lọt qua từng ngón tay... Nam
ơi!".