Saturday 20 September 2014

HÃY THEO ĐUỔI ĐAM MÊ - THÀNH CÔNG SẼ THEO ĐUỔI BẠN

 "Vậy sứ mệnh của con là gì hả cha?"
- "1 người đàn ông chân chính sẽ biết mình thực sự muốn gì"
- "Vậy chắn chắn không phải là đi học, con chẳng biết mình học để làm gì, làm cái gì... Việc học chẳng hứng thú gì cả, con chán đến tận cổ rồi."

Cha im lặng lắng nghe rồi đưa cho tôi một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
- Cốc nước mặn chát cha à, tôi nhăn mặt.
Cha lại dẫn tôi ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: "Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi."
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa cha. Nó chẳng hề mặn lên chút nào đâu...
Cha bắt đầu chậm rãi nói:
- Con à, ai cũng có lúc gặp khó khăn, chán nản trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì buồn chán không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.
Tôi không mấy ấn tượng và chưa hiểu rõ lắm những gì cha nói. Chỉ biết là cảm thấy rất rất dễ chịu và thoải mái khi được ngồi đung đưa trên đôi vai vững chắc của cha.
10 năm sau. Câu bé ngày xưa bây giờ đã lớn và trưởng thành. Tôi đang lái chiếc xe Jeep 1952 Willys về phía những ngọn đồi ở phía trên thành phố Redlands (Bang California) với ý định sẽ không bao giờ, không bao giờ quay lại trường học hay cuộc sống nữa. Mới 17 tuổi, tôi đã nếm trải nỗi đau tan vỡ của mối tình đầu. Cô gái mà tôi hẹn hò, chẳng hề báo trước 1 tiếng, và hoàn toàn không thương xót, đã bỏ rơi và lập tức hẹn ngay với người bạn thân. Lúc ấy, thế giới của tôi như sụp đổ
Cuối cùng, khi trời tối, bụng đói cồn cào và lòng đau như cắt tôi cũng mò về nhà. Tôi rất kiệm lời nhưng có lẽ ánh mắt của tôi đã tiết lộ cho cha biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tuy rất đói nhưng không thể nuốt được miếng nào vào bụng, vì thế, tôi quay về phòng, nằm lăn ra giường và bắt đầu khóc nức nở. Tôi cứ thổn thức khóc như thế với những kỉ niệm của mối tình đầu. Một lúc sau, cánh cửa phòng tôi từ từ mở ra và tôi có thể cảm nhận được cha mình đang đứng lặng lẽ bên giường. Sau đó, ông nhẹ nhàng kéo tấm chăn và chui vào nằm cạnh tôi. Ông quàng cánh tay ấm áp và mạnh mẽ quanh người tôi, và ôm tôi chặt hơn bao giờ hết. Ông kéo cả trái tim, cơ thể và tâm hồn tôi vào người ông. Tôi cảm nhận được cả hơi ấm lẫn sức mạnh của ông, trong khi nước mắt vẫn tuôn như mưa.
Và rồi ông bắt đầu khóc cùng tôi. Tôi thấy lồng ngực vững chãi của ông rung lên với những tiếng nấc nghẹn ngào. Mặt ông áp vào một bên má của tôi và tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi của ông hòa lẫn với nước mắt của tôi lăn trên má mình. Lần này, ông không nói gì cả, chỉ khóc. Khóc vì nỗi đau đầu đời của đứa con trai, khóc vì yêu thương và cảm nhận được những đau đớn khổ sở trong lòng tôi.
Một lúc sau, tiếng thổn thức của tôi giảm dần và một ánh sáng le lói thay thế cho nỗi đau cào xé khi nãy. Cha tôi ngồi dậy, quấn chăn quanh cằm tôi, đặt 1 tay lên vai tôi và nói: "Con trai, bố hứa rằng ngày mai trời lại sáng. Bố thương con." Sau đó, ông ra khỏi phòng, cũng lặng lẽ như khi ông bước vào....
Ông nói đúng. Ngày mai trời lại sáng. Tôi ngồi dậy, mặc bộ quần áo đẹp nhất, lau chùi chiếc xe jeep của mình sáng bóng và phóng đến trường.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tươi đẹp hơn cả trước kia, vì tôi biết rằng mình được yêu thương vô điều kiện, bởi cha dậy cho tôi biết như thế nào là cảm thông, là yêu thương thực sự.
"Không có bóng tối thì các vì sao cũng chẳng thể toả sáng
Cuộc sống cũng vậy, không có nỗi buồn làm sao nhận ra được giá trị của niềm vui. Khi có khó khăn mong bạn đừng nản chí, hãy cảm ơn vì nó cho bạn cơ hội để thấy được những thứ mà trước đây bạn chưa hề biết."
Mới gần đây, tôi vừa lặng lẽ đóng nắp quan tài cho cha tôi. Trước khi làm thế, tôi dừng lại, một lần nữa, vuốt ve những sợi râu trên cằm của ông và nhớ đến 2 cái đêm đã cách đây lâu, lâu lắm rồi.
"Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn hoặc đã đi qua. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án CHƯA chính xác. Và biến nó thành con đường đúng. Thế thôi."

Sunday 7 September 2014

ĐI QUA MÙA YÊU...... là


Đi qua mùa yêu là sẽ đến mùa gì? Mùa của kỷ niệm cứ thi thoảng lại dâng đầy lên trong lòng như một khoảng ký ức chật chội không thể tìm nơi để giải thoát, như một khối u lành tính không biết bao giờ mới có thể tự tiêu đi.

Qua mùa yêu, có phải là mùa nhớ? Nhắm mắt lại hay mở mắt ra cũng chỉ tràn ngập hình bóng của một người. Mỉm cười hay rơi lệ cũng chỉ có thể tìm kiếm dáng hình trong tưởng tượng. Lúc ấy mới nhận ra tại sao nỗi nhớ lại quá cô đơn.

Những vấn vương hoài niệm biến thành những vết thương, chúng ta sẽ không ngừng tự dày vò bản thân mình bởi si tâm ngốc nghếch. Thực ra mùa yêu qua rồi có thể sẽ tiếp tục đến mùa khác, nhưng hầu hết tất cả đều chọn mùa đau thương.

Qua mùa yêu, là những nuối tiếc và khắc khoải, là những xót xa và buồn tủi triền miên. Là những lần day dứt vì bất chợt nhận ra những sai lầm cỏn con, nhưng tích tụ lại bỗng nhiên thành những hiểm lầm khó gỡ. Mùa yêu hạnh phúc, qua mùa yêu chỉ còn vết thương, hạnh phúc luôn đi kèm theo đó là nỗi đau, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi có thể bị cuốn vào hố sâu của chia ly, đổ vỡ.

Khi yêu, ai cũng mong muốn mối tình của mình là khắc cốt ghi tâm, diệu kỳ, vĩnh cửu, ai cũng mong muốn sẽ cùng người mình yêu nắm tay nhau đến suốt cuộc đời, không chia ly, không tách rời, những lần hợp tan chỉ là vượt qua thử thách, ở bên nhau được rồi bàn tay sẽ nắm chặt đến dài lâu.

Thế nhưng vẫn có nhiều mùa yêu đi qua…

Chúng ta không dám đối diện với hạnh phúc tan thành nước, chảy xuống đại dương mênh mông, hòa lẫn như chưa từng tồn tại.

Chúng ta không dám đối diện với tâm sự của bản thân mình, chúng ta đau khổ, chúng ta vẫy vùng, chúng ta uất hận, chúng ta cảm thấy tổn thương và đổ vỡ niềm tin.

Ấy là thực ra bởi vì chúng ta quá yếu mềm. Làm người ai cũng có những khoảnh khắc yếu mềm như thế. Chỉ là người ít, người nhiều, người giỏi che giấu, người thì phải bộc lộ ra thì mới có thể vượt qua.

Qua mùa yêu, sẽ là những mùa khác. Hệt như bốn mùa luân chuyển năm này qua năm khác không chấm dứt mà tồn tại vĩnh hằng. Qua mùa yêu có thể là mùa trưởng thành, có thể là mùa vui, có thể là mùa tự do, cũng có thể là một mùa yêu khác, một mùa sống khác.

Có phải chúng ta chỉ dám nhìn một con đường, rồi tự đoán định rằng mình chỉ được đi một con đường như thế?

Rõ ràng, có rất nhiều con đường để đi… sao vẫn đi qua lối ấy............