Thời xưa, ở vùng Quý Châu không có Lừa. Có một người hay làm
việc tốt đã chở một con lừa đến đây bằng thuyền. Sau đó, ông ta mới phát hiện
ra rằng ở đây hầu như không có việc gì cần đến lừa. Thế là ông ta đành thả lừa
vào rừng.
Một hôm, có một con Hổ đi dạo ở trong
rừng. Từ xa, Hổ đã trông thấy Lừa. Lần đầu tiên nhìn thấy một con vật cao lớn
như vậy, Hổ nghĩ Lừa chắc hẳn phải là một kẻ có bản lĩnh cao cường. Mặc dù bản
thân là "Vua rừng xanh", nhưng Hổ vẫn không dám coi thường Lừa. Thế
là Hổ nấp một chỗ và bí mật quan sát. Khi nó nhận thấy Lừa không phải là mối đe
doạ quá lớn đối với mình, nó liền chầm chậm tiến tới, muốn kết bạn với
Lừa.
Lừa thấy có một kẻ to gan lớn mật xuất
hiện trên lãnh thổ của mình, liền kêu lên một tiếng. Từ tiếng kêu mà suy thì
Lừa rõ phải là một kẻ hùng mạnh. Hổ bị một phen khiếp đảm, tưởng Lừa định tấn
công mình, sợ hãi chạy trốn. Nhưng Hổ chạy đi rồi mới nhận ra rằng Lừa không hề
đuổi theo, mà vẫn nhởn nhơ gặm cỏ ở chỗ cũ. Sau nhiều lần quan sát, Hổ phát
hiện ra Lừa không hề có bản lĩnh gì đặc biệt, và nó cũng không còn sợ tiếng kêu
của Lừa nữa.
Hổ càng ngày càng tiếp cận Lừa gần hơn.
Khi Lừa đang ăn cỏ, nó chạy tới chạm nhẹ vào Lừa, hoặc khi Lừa đi dạo thì Hổ cố
ý đi qua va vào Lừa.
Hổ liên tục thử thách sự kiên nhẫn của
Lừa. Lừa vô cùng tức giận, lần nào cũng giơ móng guốc đá Hổ.
Dần dần, Hổ biết rằng bản lĩnh lớn nhất
của Lừa chỉ là móng guốc để đá đối phương. Nó mừng rỡ phi vọt lên xông vào Lừa,
gầm lên một tiếng và cắn chết Lừa.
Lời bàn:
Phải biết tin tưởng vào khả năng của mình, dám đấu tranh và giỏi đấu tranh
thì không gì là không thể chiến thắng.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng
ReplyDelete